Không biết đêm tân
hôn của các đôi vợ chồng khác thế nào chứ với em là kỷ niệm không sao
quên nổi. Em ước mình có thể làm tốt hơn để không khiến bản thân và ông
xã lâm vào tình huống dở khóc dở cười.

Em muốn đêm tân hôn của mình phải thật hoàn hảo (ảnh minh họa)
Chúng em yêu nhau gần 3 năm, tình cảm phát triển rất tốt và chuyện
cưới xin là chắc chắn. Thế nhưng mỗi lần anh hỏi ý em về chuyện ấy, em
đều cự tuyệt, phần vì sợ phần vì em lo anh ấy có được em rồi sẽ chán em.
Cũng may là người yêu em hiểu và thông cảm. Chúng em dự định sẽ “hết
mình” cho đêm tân hôn để bù lại quãng thời gian dài phải “nhịn” trước
đó.
Thế rồi đêm đó cũng tới, em ngồi chờ anh trên phòng trong chiếc váy
ngủ mỏng tang. Thực lòng mặc nó trên người em xấu hổ lắm nhưng lỡ hứa
với anh rồi nên đành phải mặc. Anh còn ở dưới nhà trò chuyện với dăm ba
người bạn, em lo lắng không biết anh có uống quá chén không. Dù vẫn sợ
nhưng em háo hức đêm nay lắm, dù gì cũng là lần đầu tiên, em muốn nó
thật hoàn hảo.
Cuối cùng chồng cũng lên phòng. Anh nhìn em đang khép nép trong chiếc
váy ngủ mà cười tươi tắn. “Hôm nay em đẹp lắm!” – anh nói thế rồi nháy
mắt một cái. Em ngượng chín người, giục anh đi tắm cho bay bớt mùi rượu.
Vừa nghe tiếng xả nước trong nhà tắm em thấy tim mình đập theo liên
hồi.
Em chui tót lên giường, nấp trong chăn chờ sẵn. Anh bước ra, hương
sữa tắm bay ngào ngạt, mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước lên cổ và vai,
chưa bao giờ em thấy anh quyến rũ đến thế, chẳng khác nào các anh chàng
nóng bỏng trên quảng cáo hàng ngày. Anh lau sơ qua tóc mình rồi nhảy lên
giường kéo chăn của em xuống.
Em hoàn toàn sẵn sàng cho đến khi anh ấy tuột chiếc khăn quấn quanh hông xuống và em… không kìm được mà hét ầm lên.
Tiếng hét của em to đến nỗi làm anh cũng giật mình, mất đà thế là lăn
đùng xuống dưới sàn. Có tiếng bước chân rầm rập ngoài cầu thang rồi một
lúc sau, 3 cái đầu của bố chồng, mẹ chồng và em chồng cùng thò vào đồng
thanh “Có chuyện gì thế? Trộm à?”
Em vội vàng phù chăn kín người, thây kệ chồng ra sao thì ra. Tình
cảnh có lẽ hài hước đến nỗi người đạo mạo như bố chồng em còn không nhịn
được và phá lên cười ngặt nghẽo. Vì núp trong chăn nên em không biết
chồng xử trí sao với tình huống này nhưng dù sao cũng toàn người trong
gia đình cả nên có bị thấy… thì chắc cũng không vấn đề gì.
Mất đến gần 10 phút để mọi người rời đi, để lại 2 vợ chồng trong
phòng. Em nín thở lắng nghe động tĩnh thì thấy một ngón tay chọc chọc
vào người mình.
– Cô à, cô ra ngoài giùm tôi chút đi.
Em mở chăn ra nhìn chồng mà thương anh quá, đầu tóc vẫn ướt nhưng bù
xù, te tua, mặt mũi thì đỏ bừng lên như vừa ăn phải ớt hiểm. Em đưa tay
vỗ vỗ vai chồng rồi thỏ thẻ:
– Tại…lần đầu tiên mà anh.
– Thế này thì không làm ăn gì được rồi.
– Ơ sao lại thế ạ?
– Ban nãy ngã đập… vào thành giường, giờ đau quá…
Nói rồi anh quấn chăn quanh kín người rồi nằm quay lưng lại phía em
co quắp. Em sờ vào anh nhưng anh gạt ra. Em mếu máo, đêm tân hôn trong
mơ đây ư? Nhưng chồng đau thì làm ăn gì được… Thế là sau đêm tân hôn, em
vẫn là gái trinh. Em hối hận quá, phải chi mình cứ đồng ý với anh từ
trước có phải đỡ không…
Từ hôm ý đến nay đã gần 6 tháng trôi qua, vợ chồng em đang tận hưởng
những ngày vợ chồng son đầy đam mê, hứng khởi. Nhưng cứ mỗi lần nhớ lại
đêm tân hôn “huyền thoại” ấy em vẫn tiếc rẻ… Giá mà…
Post a Comment Blogger Facebook